Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày, đời đã vỡ tan
Em đã bỏ tôi và ra đi đơn chiếc. Tôi nghĩ mình sẽ phải nhỏ lệ tiếc thương, sẽ khắc vào tim hình bóng em cô đơn để kết thành bài ca óng chuốt. Tuổi xanh úa tàn theo năm tháng, ngày xuân lén lút ra đi, hoa mong manh chết dần vô ích. Liệu tôi có nên lãng quên tất cả những điều này để chỉ dõi theo một người đã dứt áo ra đi không một lời từ biệt? Hãy lại đây, những đêm mưa của ta với bước đi lộp bộp; hãy cười lên hỡi mùa thu của ta ửng vàng. Hỡi em yêu dấu, em đã rõ chúng ta chỉ là những phàm nhân. Liệu có khôn ngoan không nhỉ khi mở rộng lòng mình chờ một người đã hướng tâm hồn về nơi khác?
Hỡi em yêu dấu, hãy làm cho tôi hiểu được rằng, chẳng phải vì yêu em, tôi đã ôm ấp một mộng phi thường. Tôi đã thiếu cẩn trọng, để mộng va vào vòng khuyên rộn ràng em đeo, và rơi vào sầu não bi thương. Mộng vỡ tan thành những tiếng hát vu vơ, rơi vãi dưới chân em. Thuyền tình tôi đã nổi chìm trong những đợt sóng cười cợt của em, rồi ngấm đầy lệ và đắm chìm. Chỉ mình em có thể biến sự mất mát này thành điều may mắn cho tôi. Nếu khát vọng của tôi muốn lưu danh bất tử sau khi lìa đời, đến nay đã tan từng mảnh. Em hãy làm cho tôi bất tử, ngay trên thế gian này. Được vậy tôi sẽ chẳng khóc than những gì đã mất, và cũng chẳng oán trách chi em, hỡi em yêu dấu!
Ngày đã tàn nhưng mưa chẳng chịu ngừng giây lát. Chiều âm u như giấc ngủ không mơ. Những cành tre nào là ngọt dưới những giọt nước u sầu. Quê hương ở phương nào trong bốn phương mù mịt. Tiếng chim kêu buồn dưới những cành cây khô. Ngày sắp tàn, ngày sắp tàn cùng với cuộc tình đã chìm đắm trong ta. Tình yêu rực sáng như trân châu trong bóng mờ của trái tim ẩn kín đã tắt cùng với ánh sáng thảm thương của một ngày mưa buồn, nhưng vẫn còn đủ làm cho lòng ta rạo rực. Bên bếp đỏ tro than, em hãy hơ nóng hai bàn tay rét mướt. Ngày gần nhau chẳng còn bao lâu. Ta hãy cùng im nghe tiếng mưa trút trên mái đình. Ngày đã tàn, hoa úa nát tả tơi. Đời biết có còn hẹn cho chúng ta một ngày ấm cúng?
Em có nghe, đêm đã trở về. Đêm trở về, trên ngọn nguồn, trên bờ bãi, trên những lối đi mấp mô. Đêm trở về trong hương thơm của một cành hoa đã ải. Đêm trở về khi những con chim dầm mình trong giấc ngủ ngon giữa tổ. Đêm trở về trên những chân lau ngâm mình dưới dòng nước rát. Trong cô phòng, trên phím đàn. Ôi những ngày vui, bao giờ cũng ngắn ngủi. Và đêm, đêm của những ngày mong đợi tan nát bao giờ cũng dai dẳng, và u buồn. Có phải bóng em hiện về trong đáy cốc, nói cười như chuyện một đêm mơ. Hay chỉ có một mình anh. Một mình anh, với cơn mơ tưởng hão huyền. Một mình anh, với bóng mình là hai, cúi trên nỗi sầu. Hỡi em yêu dấu, có phải anh đã đạt được em, trên lưới nhạc anh giăng, đạt được em trên đỉnh mộng hiền anh hằng ấp ủ?
Tình ca, những tiếng nói thiết tha và tuyệt vời nhất của một đời người – bao giờ cũng bắt đầu từ một nơi chốn nào đó, một quê hương, một thành phố… nơi người ta đã yêu nhau. Tất cả mùa màng, thời tiết, hoa lá, cỏ cây của cái vùng đất thần tiên đó kết hợp lại làm nên hạnh phúc, làm nên nỗi tiếc thương của chúng ta. Em đâu ngờ, anh còn nghe vang tiếng em trong tất cả những tiếng động ngù ngờ nhất của cái ngày sung sướng đó, tiếng gió mây thổi trên những cành liễu nhỏ, tiếng giọt sương rơi trên mặt hồ, tiếng guốc khua trên hè phố… Ngần ấy thứ tiếng động ngân nga trong trí tưởng anh một thuở thanh bình nào, bây giờ đã gần im hơi, nhưng một đôi khi vẫn còn đủ sức làm ran lên trong ký ức một mùa hè háo hức, một đêm mưa bỗng trở về, gió cuốn từng cơn nhớ…
Anh bỗng nhận ra anh vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố!
Chim đau đã quên mùa, hoa sầu đã quên nở, nhưng những ngày tháng êm đềm của chúng ta xưa, vẫn không ngừng làm cho lòng anh thổn thức. Anh như đứa trẻ ngắt bông hoa cầm trên tay, và tưởng tượng đó là trái tim mình. Ôi những bông hoa, nở bằng nước mắt đau thương nhỏ trên hạnh phúc. Có bao giờ, chúng ta sống được hai lần hạnh phúc của mình. Bởi vì, dù ngày của chúng ta vẫn còn, kì hạn của chúng ta chưa đến. Nhưng sống trong một kì hạn, có phải, cũng là sống trong sự chấm dứt đã bắt đầu của mình.
Ta đều biết rằng, chẳng có gì bền vững, tình cũng như ngày sẽ qua. Nhưng em đâu ngờ, trận mưa nhỏ lệ tiếc thương này đã làm ngập hồn anh, dù anh hiểu rằng mình chẳng thể làm gì hơn là lau khô nước mắt và đổi điệu bài ca. Chỉ có bao lâu đời người ngắn ngủi, nhưng tiếng chim kêu, tiếng gió thoảng đã gõ vào nỗi quạnh hiu mỏi mệt của lòng anh, như một khu vườn xác xơ, em đã mặc tình tàn phá. Không phải anh muốn oán trách em mà làm chi, anh chỉ muốn nhắc lại với em một điều, chẳng có gì bền vững, và không biết anh có nên nói với em một lời cảm ơn, như một con ong say mật, ngã vào lòng bông hoa. Hỡi em yêu dấu!
Mùa thu đã chết, nhưng đau đớn còn đây. Em đã cho anh một bông hoa ngắt trong đêm tối, và hai chúng ta đều không biết hoa đẹp ngần nào. Bông hoa anh đã bỏ quên trên bãi cỏ, và quên mất mùi thơm vì đầy ắp trong hơi thở anh đã thơm ngát hương em. Ngày ấy đã xa, nhưng đau đớn còn đây. Anh còn nghe ngân nga trong trí tượng tiếng chuông của ngôi cổ tự rắc đầy thinh không. Và trên lối chúng ta đi, hương thơm em để lại trên nhịp cầu. Bao nhiêu mùa thu đã chết, nhưng đau đớn còn đây.
Ôi mùa thu, cái mùa u ám, đã che rập đời ta một thời quá khứ. Anh đã đến với em như cánh chim miệt mài ngày đêm bay về tổ trên núi xa. Và lòng anh giống như chiếc thổ cầm đã vì em ngân tiếng. Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm. Tôi đã lạc lối trong em mấy mùa say đắm, xin hãy giải thoát tôi khỏi những sợi dây ràng buộc, âu yếm của tình em. Xin hãy mở toan hết những cánh cửa của quá khứ để thuyền tôi có thể nương gió lãng quên ra khơi...
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Tình chúng ta bắt đầu khi mùa thu trở lại, khi những chùm hoa thạch thảo ngát hương trên những lối đi quen. Mùa thu bắt đầu trên dòng sông bát ngát, mùa thu nhuộm vàng những cánh rừng, mùa thu với áo mơ phai, chiều võ vàng, với xác hoa trên mình bướm. Anh đã đến với em như đám mây tháng bảy chứa nặng mưa rào. Anh hãy đừng quên, dù bây giờ mùa thu đã chết. Những mùa thu khác có thể trở về, nhưng mùa thu của chúng ta đã chết. Anh cũng đừng quên cái ngày sung sướng, hạnh phúc đó. Anh đừng quên em, dù đôi chúng ta sẽ chẳng còn tương phùng được nữa…
Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày, đời đã vỡ tan. Cầu nguyện cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người, cầu nguyện cho sự tình cờ sầu hận đã đưa chúng ta lại gặp nhau. Khi anh bước ra khỏi đời, em chỉ con hai bàn tay không với những chuỗi ngày vắng vẻ. Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ, có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc.
Và trong mắt tôi, có ánh dại cuồng!
Anh làm sao hiểu được, từ ngày anh bỏ đi, em đã rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim.
Phải, có những người tiến xa trên đường đi. Có những người lẽo đẽo theo sau. Có người tự do, có người tù túng.
Phải, có những người tiến xa trên đường đi. Có những người lẽo đẽo theo sau. Có người tự do, có người tù túng.
Riêng tôi, đứng lại rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim tôi!
Khi trăng nhập vào đàn, đàn nhập vào đêm, khua động trong em nổi nhớ nhung cả một thời quá vãng. Làm sao anh lại trách em chẳng giữ nổi cho mình không nhỏ lệ. Dù em vẫn tự nhủ lòng, đừng để phút chia tay biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo, vẹn tròn. Em vẫn muốn nghĩ rằng, chuyến bay ngang bầu trời sẽ kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm. Nhưng trăng đã chết trong dòng nước lạnh, thuyền neo trên bến chẳng thể không nghe thấy sóng sông thổn thức. Và đêm thuỷ tinh đã vỡ tan trong cơn bão ngọt ngào yên lặng. Chỉ mình em nghe, mình em ngó thấy. Cùng với nổi tiếc thương, đang run mình trong lạnh lẽo.
Anh có nhìn thấy mây, giăng kín buổi chiều. Nhìn thấy dòng sông trôi chảy, ngày đã muộn và con thuyền đã theo sóng trôi xa. Anh có nhìn thấy mây giăng kín bầu trời. Nhớ lại những ngày chúng ta còn gần nhau. Những trận gió từ phương nam đã thổi về lòng em đầy nỗi nhớ nhung. Em không thể nào nhớ ra chúng ta đã xa nhau giữa mùa xuân, hay mùa hè. Bởi vì mắt em đã tràn ngập sương lam. Mỗi lần nhớ tới anh, mỗi lần em dõi theo chân trời, nơi em tưởng rằng có anh. Ôi nơi ngủ của bình yên, nơi anh cư ngụ. Em muốn tan thành dòng nước cuốn trôi, tới nơi mênh mông cô quạnh ấy. Em muốn được cùng anh, tan trong ánh sáng giản dịu của ngày bắt đầu. Và được cùng anh, hòa trong ánh chiêu sương khi chiều trở lại.
Anh yêu dấu, xin hãy tha thứ tình em, như chim lạc lối, em sa vào lưới, khi tim rung động, màn che tuột rơi, tim em phơi trần. Anh yêu dấu! Xin đem xót thương bao phủ trái tim trần trụi ấy và tha thứ cho tình em. Nếu không thể yêu em xin tha thứ nổi khổ đau em đang chịu đựng, đừng đứng từ xa nhìn em bực bội. Em sẽ lần vào xó góc và ngồi trong bóng tối, nâng hai tay che kín nổi bẽ bàng, trơ trẻn của mình. Anh hãy tha thứ nổi khổ đau em đang chịu đựng. Và nếu yêu em, xin tha thứ nguồn vui của em. Em xin làm rừng cúi đầu im nghe gió bão của anh thổi tới. Và nếu chẳng còn yêu em xin hãy tha thứ nguồn vui của em và đừng cười sự buông thả của em đầy mạo hiểm.
Chiều đang xuống trên đường về, mệt mỏi giăng mắc quanh tôi, như vòng tay của tình yêu quyến rũ. Sương lam buông kín trên ngọn cây như khói của buổi chiều đang thắp hương cầu nguyện. Hỡi anh. Tình yêu giống như cái chết nuốt trôi tất cả. Trong đám cỏ may, tiếng gió nào đang khóc và trên trời, những đám mây bay giống như những kẻ bại vong. Chiều trở về trong nỗi tiếc thương. Lòng ta ta không hiểu nữa là ai hiểu thấu. Hỡi anh, tình yêu giống như cái chết, nuốt trôi tất cả. Đêm bắt đầu trải dài dưới bước chân đi, sao trên cao nín thở đếm thời gian, trăng ẻo lả bơi trong đêm chìm lặng. Hỡi anh, tình yêu giống như cái chết, nuốt trôi tất cả...
Nguyễn Đình Toàn 1970
Nhận xét
Đăng nhận xét