EM HIU QUẠNH
Ngay lúc này em chẳng thể nào nhấc nổi cơ thể mình dậy, ủ dột và rã rời..
Em chợt nhận ra sâu thẳm trong em bây giờ là một sự quạnh hiu hành hạ tâm can đến mỏi mệt. Tại sao em lại trở nên như vậy, em đã làm chuyện gì nên tội, để bây giờ đầu óc, cơ thể tê liệt, không biết phải làm gì cho đúng, làm gì cho phải, làm gì cho thoát khỏi số kiếp mạt chược đau đớn này..
Những ngày tháng Hai hiền hoà, những ngày đầu năm, khi mà người ta hay bảo với nhau phải nói những điều tốt lành, phải làm những chuyện tích cực để hứng lấy may mắn; em làm sao có thể hiểu nổi may mắn là gì, khi mà những tháng năm qua em đã kiệt sức vì chịu đựng, những niềm đau vốn dĩ không nên có. Hạnh phúc là gì sao em thấy tiêu cực quá độ. Em không khóc được. Em chỉ biết ôm đầu bất lực gào thét trong tâm can. Lòng em bây giờ chổ nào cũng đầy rẫy sẹo, những vết thương chưa kịp lành, thì máu lại rỉ ở nơi khác không thương tiếc. Em muốn thoát khỏi sự tiêu cực thê lương này, thật sự, em muốn thoát khỏi quá rồi. Ai đó giúp em đi, em sợ mình sẽ không chịu đựng nổi nữa, sự cô đơn này, vì đâu, và vì ai?
10.02.2019
Nhận xét
Đăng nhận xét